nghịch tập sủng nhanh còn kịp chương cuối

– Xe anh nhằm mặt mày bại lối, em cũng muốn lên đường đâu nữa không? 

Lê Hương vờ vĩnh vịt nghĩ về ngợi, lên đường nằm trong Mạc Tuân rời khỏi xe pháo. 

Bạn đang xem: nghịch tập sủng nhanh còn kịp chương cuối

– Em ham muốn cho tới khu dã ngoại công viên trò đùa. Lâu rồi ko đùa bao nhiêu trò đùa xúc cảm mạnh ở bại. 

Mạc Tuần quăng quật ăn mặc quần áo nhập cốp xe pháo, nhăn mặt mày.

– Công viên trò chơi? 

Lê Hương gật đầu lia lịa, cười cợt cho tới dương quang đãng chói lọi. 

– Em ham muốn ngồi thuyền mập mạp, đùa tàu siêu tốc. 

Mạc Tuân nom Lê Hương như nom người kể từ bên trên trời rơi xuống. 

– Em từng đùa những loại bại à? 

– Vâng ạ. Thanh niên thời ni ai trước đó chưa từng đùa bao nhiêu trò bại chứ? Thích lắm. 

Lê Hương vẫn đứng sát bên xe pháo, ko phải đem dự định Open. Nếu Mạc Tuân khước từ cô sẽ vùng vằng vẫy xe taxi lên đường luôn luôn. 

Hắn nom cô một hồi, góc nhìn chao hòn đảo, khuôn mặt mày giá thành lùng chẳng biểu cảm gì, sau cuối gật đâu. 

– Được, anh trả em lên đường. Chơi một thời gian rồi lên đường bữa ăn nhé. 

Lê Hương tuyệt vọng vì như thế Mạc Tuân ko phản đối, kêu gọi không còn cơ mặt mày nhằm cười cợt tươi tỉnh. 

– Vâng ạ. Cô Open ghế lái phụ, ngồi vô, dìm nga hát. 

Mạc Tuân nhập xe pháo, liếc nom Lê Hương, kể từ từ tài xế lên đường. Chắc hẳn đang được hoang mang và sợ hãi lắm đấy, không hiểu nhiều tại vì sao cô lại không giống với trước nhiều như thế hoặc cho rằng tuyệt vời ban sơ của hắn về cô chẳng đích tẹo này, vốn liếng dĩ Lê Hương ko nên loại người tuy nhiên Mạc Tuân vẫn tưởng. 

Vỡ chiêm bao lên đường, thức tỉnh đi…

Lê Hương nom qua chuyện kính hông, cầu khẩn trong trái tim. 

Xem thêm: dụ hôn vô tận tương tư

Lê Hương nhập khu dã ngoại công viên trò đùa, bắt Mạc Tuân nên ngồi tàu cao tốc trên không nằm trong cô rồi ngồi thuyền mập mạp rung lắc qua chuyện rung lắc lại khiến cho hắn mặt mày xanh lơ nanh vàng, xuống ngoài thuyền ngay tắp lự chạy rời khỏi bể hoa ói thốc ói toá. Cô ko nhịn được, đập phá lên cười cợt như nắc nẻ, cảm nhận thấy thoải mái và dễ chịu vô nằm trong vì như thế hành Mạc Tuân khốn đau khổ. 

Mạc Tuân xua tay. – Không đùa nữa…Anh đầu sản phẩm. – Vừa mới nhất cho tới tuy nhiên, anh trình bày vật gì thế? 

Lê Hương trả nước mang lại hắn súc mồm. Mạc Tuân lảo hòn đảo rời khỏi ghế đá ngồi, thở dốc, rung lắc đầu. 

– Anh không dễ chịu vượt lên trên. Cái bại đem nên người sử dụng cho tất cả những người đùa ko vậy? 

– Ha ha… Em thấy đem sao đâu.Anh ngồi phía trên, em lên đường mua sắm kem về mang lại anh ăn. 

Lê Hương sung sướng chạy cho tới sản phẩm kem mua sắm nhị cây kem ốc quế rộng lớn vị dâu. Mạc Tuân ko mến bánh kẹo nên cô ham muốn nom hắn ăn không còn cây kem này. Không biết tối về hắn đem lợm giọng buồn ói không? 

Khi cô trở lại, khuôn mặt mày Mạc Tuân gần như là đang được quay về tình trạng điềm tĩnh, giá thành lùng, ánh mắt rất kỳ lạ. Lê Hương trả kem mang lại hắn. 

– Anh ăn lên đường. 

– Cảm ơn em. 

Mạc Tuần ngập ngừng nhận lấy cây kem. Lê Hương ngồi xuống sát bên hắn, sung sướng vừa miệng một vừa hai phải nói: 

– Thật ko ngờ anh cũng hoàn toàn có thể cho tới bao nhiêu địa điểm như vậy này. Sớm biết vậy em dường như không kể từ chối lên đường bữa ăn với anh. 

Mạc Tuần nhướn ngươi, cắm một miếng kem nhỏ.

– Em ko mến nhà hàng quán ăn quý phái à?

– Không ạ, bó buộc lắm.

Xem thêm: nô lệ câm truyện tranh full

– Lê Hương giả dối. 

Cô là đái thư con cái ngôi nhà nhiều kể từ nhỏ tăng trưởng nhập nhung lụa vốn liếng đang được quen thuộc với những điểm sang chảnh, quý phái, làm thế nào tuy nhiên thấy bó buộc được. Chẳng qua chuyện cô trình bày như thế mang lại Mạc Tuân vỡ chiêm bao về hình tượng một Lê Hương ngoan ngoãn ngoãn, lắng đọng, nền nã.