Edit: Núi Nhỏ Bán Manh
Beta: Jen
Bạn đang xem: truyện lấy thân báo đáp
—-
Cúp Smartphone dứt khoát, Tần Tang xoay đầu lại.
Bà nước ngoài Tần Tang là Tưởng Mạn kể từ nhập phòng nghỉ rời khỏi, tận đôi mắt bắt gặp Tần Tang quắp máy.
Bà lặng lẽ thở lâu năm, bước tấp tểnh trải qua, cho tới mặt mày Tần Tang ngồi xuống ghế sô pha: “Nếu con cái không tồn tại ý muốn bắt máy, bà nước ngoài nghe là được rồi.”
“Nếu như con cái cứ quắp Smartphone vì vậy, tía con cái tiếp tục nhức lòng.”
Nói đoạn, Tưởng Mạn vậy lấy ống nghe gọi lại.
Tần Tang ở cạnh bên mở miệng thở dốc, những điều đại nghịch tặc bất đạo tấp tểnh thổ lộ lại bị đẩy xuống dưới bụng.
Cô đứng lên, giá buốt mặt mày tăng trưởng lầu.
Trước khi tăng trưởng, Smartphone và được liên kết lại, Tưởng Mạn mỉm cười nhoẻn hùn Tần Tang giảng hòa, trấn an đứa ở đầu chạc mặt mày kia: “Tính tình Tang Tang tương tự đúc với u nó, đều quật cường vì vậy, con cái cho tới con cái nhỏ xíu một không nhiều thời hạn nữa chuồn.”
“Hả, mua sắm địa hình cho tới nó? Mẹ chất vấn nó trước đang được.”
Tưởng Mạn một vừa hai phải dứt điều, Tần Tang đứng ở lan can xoay đầu lại giá buốt lùng nói: “Con ko cần thiết.”
Tưởng Mạn một vừa hai phải tấp tểnh hé mồm, trong những khi tức thời ko biết cần phản xạ ra làm sao.
Hiển nhiên, ở đầu Smartphone mặt mày bại liệt người này cũng đang được nghe không còn, tức thời không gian rơi vào hoàn cảnh trầm khoác.
“Tang Tang…” Tưởng Mạn gọi cô, thành phẩm Tần Tang xoay đầu lại bước nhanh chóng lên lầu cũng ko thèm trở lại.
Về việc của những người bại liệt, một ít cô cũng không thích nghe.
Tiền của ông tớ dơ dơ vì vậy, cô cũng ko khan hiếm kỳ lạ gì.
Trở lại chống bên trên lầu, Tần Tang thực sự người sử dụng mức độ đóng góp sầm cửa ngõ chống lại.
Cô thẳng té nhào phía trên nệm thướt tha, mặt mày chôn ở nhập chăn, cho tới khi thở trở thành trở ngại mới mẻ xoay người lại, mặt mày phía lên xà nhà, 1 bàn tay đặt tại bên trên trán.
Nhắm đôi mắt, cô ghi nhớ cho tới người u đang được thất lạc thật nhiều năm của tôi.
Bà nước ngoài phát biểu ko sai, tính cách Tần Tang thực sự tùy ý tương tự u của tôi, kiêu ngạo, quật cường, vô cùng sẽ không còn thực hiện ngược lý lẽ của tôi, chuồn ngược với tam quan liêu đạo đức nghề nghiệp.
…
Bệnh viện trung tâm trấn Lâm Xuyên.
Lúc Yến Cẩm Ngôn tỉnh lại, mép nệm chỉ mất lão quản ngại gia ngồi bại liệt.
Trong không gian phiêu mùi hương nước trị khuẩn gay mũi khó khăn ngửi, thiếu thốn niên nhẹ dịu nhíu mi.
Anh ghi nhớ đem máng bản thân đang được dìm nước, cũng chính vì chân ko tiện dịch chuyển, đối với tắm vòi vĩnh sen, ngâm mình trong nước càng mến phù hợp với anh rộng lớn.
Có lẽ là tắm quá lâu, nhập chống ko xuất hiện tuột, ngày càng oi bức.
Thế nên Yến Cẩm Ngôn thiếu thốn oxy.
Nhưng anh không tồn tại cơ hội nào là người sử dụng mức độ của tôi trườn thoát khỏi bại liệt xuất hiện, cho nên vì vậy bất lực nằm trong thau tắm.
Một giây trước lúc thất lạc chuồn tri giác, Yến Cẩm Ngôn còn tưởng rằng thời điểm hôm nay bản thân tiếp tục bị tiêu diệt.
Không suy nghĩ tuy vậy lại còn sinh sống.
“Đại thiếu thốn gia, cậu tỉnh rồi!” Trái tim treo lửng lơ của Lão quản ngại gia sau cuối cũng hạ xuống, bên trên mặt mày đem chút huyết sắc.
Yến Cẩm Ngôn đôi mắt coi trăng ngoài hành lang cửa số, nhàn nhã nhạt nhẽo hé miệng: “Chú Trần, cảm ơn chú đang được cứu vớt.”
Trong ngôi nhà chỉ mất anh và lão quản ngại gia, cho nên vì vậy Yến Cẩm Ngôn theo đòi phiên bản năng nhận định rằng là chú Trần kịp lúc phân phát xuất hiện anh, fake anh cho tới khám đa khoa.
Không suy nghĩ chú Trần lại nhấp lên xuống đầu: “Không cần, đại thiếu thốn gia, người cứu vớt cậu là Tang Tang, ko cần tôi.”
“Là con cái nhỏ xíu fake cậu thoát khỏi chống.”
“Lúc quay trở lại tôi chắc chắn tiếp tục đem rubi cho tới cảm ơn con cái nhỏ xíu cho tới đảm bảo chất lượng.”
Nếu ko cần Tần Tang, thời điểm hôm nay có lẽ rằng Yến Cẩm Ngôn đem chuyện thiệt, đến thời điểm bại liệt ông cũng ko biết ăn phát biểu thế nào là với lão gia.
Chuyện này, lão quản ngại gia đang được report cho tới Yến lão gia tử, dữ thế chủ động quá nhận chủ yếu bản thân thất trách móc, ko tránh khỏi bị lão gia tử mắng cho 1 trận.
Vì thế, Yến lão gia tử mong muốn kể từ Hải Thành mặt mày bại liệt sắp tới, chủ yếu đôi mắt xác lập Yến Cẩm Ngôn ko xẩy ra chuyện gì mới mẻ yên tĩnh tâm.
Việc Lão gia tử mong muốn cho tới trấn Lâm Xuyên, chú Trần còn chưa tồn tại kịp phát biểu cho tới Yến Cẩm Ngôn.
Yến Cẩm Ngôn nghe ông phát biểu đoạn, biểu tình cứng lại.
Trong trí tuệ đều là lời nói chú Trần “Người cứu vớt cậu là Tang Tang”.
Tang Tang… Tần Tang?
Con nhóc bại liệt bế anh thoát khỏi nhập chống tắm?
Thiếu niên tự nhiên đỏ rực mặt mày, theo đòi phiên bản năng xốc lên chăn mỏng tanh coi bay qua loa bên phía trong.
Anh ghi nhớ ko lầm, khi tắm hạ thân thích anh đem quấn cái khăn tắm, cho tới nên… Tần Tang bại liệt hẳn là kiểu gì rồi cũng ko bắt gặp đích thị không?
“Chú Trần…” Giọng phát biểu của thiếu thốn niên trầm thấp đem theo đòi vẻ mơ hồ: “Lúc cho tới khám đa khoa, tôi còn khoác ăn mặc quần áo không?”
Một khi sau chú Trần mới mẻ kịp phản xạ, làm rõ ý tứ nhập điều phát biểu của anh ý, ngay tức khắc cười: “Đại thiếu thốn gia yên tĩnh tâm, cậu quấn khăn tắm xung quanh người, không xẩy ra bắt gặp.”
Yến Cẩm Ngôn thông thoáng thở phào thoải mái một tương đối.
Nhưng tuy nhiên anh trong tâm đang được hạ quyết tâm, về sau cần tách kiểu người thương hiệu Tần Tang xa thẳm một ít, nhằm tách xấu xí hổ.
“Đại thiếu thốn gia, lão gia nói… Ngày mai mong muốn cho tới thăm hỏi cậu.” Chú Trần thấp thỏm thì thầm này rời khỏi, tiếp sau đó nín thở để ý sắc mặt mày Yến Cẩm Ngôn.
Suy suy nghĩ của thiếu thốn niên bị kéo về, mi tương đối nhíu lại sở hữu vài ba phần ko vui: “Chuyện này, ông nội đang được biết?”
Chú Trần gật đầu, phiên bản thân thích cũng cảm nhận thấy cay đắng.
Dù sao cũng chính là lão gia phái ông phục dịch đại thiếu thốn gia, nếu như đại thiếu thốn gia xẩy ra chuyện gì, bộ khung già cả này của ông kinh là cũng cần bị lão gia diệt chuồn rồi.
Chuyện thời điểm hôm nay ko tính là nhỏ, chú Trần cảm nhận thấy lý rời khỏi nên báo với lão gia tử một giờ đồng hồ.
Yến Cẩm Ngôn trầm khoác, cù quý phái một phía, ko phát biểu nữa.
Chú Trần biết, anh đang được ko hí hửng, tuy nhiên lại không thích phân phát tiết lên bộ khung già cả này của ông, cho nên vì vậy tự động bản thân hờn giận cho tới giắt nghẹn.
“Đại thiếu thốn gia, lão gia ông ấy cũng chính là phiền lòng cậu.”
Xem thêm: phiêu miểu chi lữ
Yến Cẩm Ngôn không nói, nhắm đôi mắt nghỉ dưỡng, vóc dáng không thích nhằm ý cho tới ai.
Chú Trần thấy thế, cũng không đủ can đảm phát biểu tăng đồ vật gi nữa. Yên lặng hùn Yến Cẩm Ngôn dịch góc chăn, tiếp sau đó yên tĩnh tĩnh ngồi ở mép nệm chở che cho tới anh.
Bác sĩ phát biểu, sau khoản thời gian tỉnh dậy, Yến Cẩm Ngôn cần đợi để ý nửa giờ, không tồn tại gì thì rất có thể về ngôi nhà.
Trấn bên trên chỉ tồn tại một khám đa khoa trung tâm nên nệm cũng tạm thời ổn
Yến Cẩm Ngôn quan ngại ko sạch sẽ, nhập tối quay trở lại hẻm Minh Nguyệt.
Lúc chuồn nhập sảnh trước, anh ngồi phía trên xe cộ lăn kềnh coi thông thoáng qua loa ngôi nhà Tần Tang cơ hội vách.
Lầu nhì chống còn sáng sủa đèn, Yến Cẩm Ngôn phỏng đoán, Tần Tang có lẽ rằng còn ko ngủ.
Anh tâm lý, Tần Tang cứu vớt anh một mạng, đem thời cơ vẫn nên phát biểu cảm ơn một giờ đồng hồ.
“Chú Trần, ngôi nhà Tần Tang ĐK làm sao? Trong ngôi nhà chỉ mất cô ấy và bà nước ngoài sao?” Thiếu niên hé mồm, động tác đẩy xe cộ lăn kềnh nhập sảnh.
Lão quản ngại gia chuồn ở hâu phương, ngừng hoạt động viện lại.
Lúc này mới mẻ chuồn nhanh chóng vài ba bước theo kịp anh, trả lời: “Lúc thời còn trẻ con ĐK ngôi nhà chúng ta cũng ko tồi tàn.”
“Mẹ của Tang Tang là nghề giáo âm thanh của ngôi trường Tam trung, còn hé một tấm dạy dỗ vũ đạo ở trấn bên trên, dạy dỗ học tập không lấy phí cho tới những đứa trẻ con đem thiên phú vũ đạo.”
“Ông bà của Tang Tang đều là nghề giáo già cả về hưu, cũng rất được xem như là dòng sản phẩm dõi thư hương thơm.”
“Sau tôi lại nghe phát biểu u Tang Tang gặp gỡ người ko đảm bảo chất lượng, ko kết duyên đang được mang bầu tiếp sau đó sinh rời khỏi con cái nhỏ xíu.”
Nói về việc tình mái ấm gia đình Tần Tang, chú Trần ghi nhớ rõ ràng lại bao nhiêu việc xẩy ra đang được lâu, miễn chống phân tích thân thích thế của cô ấy.
Yến Cẩm Ngôn vẫn luôn luôn tĩnh lặng lắng tai.
Thật ko suy nghĩ cho tới Tần Tang lại tăng trưởng nhập mái ấm gia đình đơn thân thích như vậy.
“Cho nên, tía của cô ấy ấy là ai?” Yến Cẩm Ngôn liếc đôi mắt, ánh nhìn áp lực quan sát về phía chú Trần.
Chú Trần nhấp lên xuống đầu, ông ko gặp gỡ tía của Tần Tang, chỉ biết u của Tần Tang tách ngoài hẻm Minh Nguyệt 1 năm, khi quay trở lại đang được bụng đem dạ chửa.
Vì thế, ngõ nhỏ quê ngôi nhà, những hương thơm thân thích ở sau sườn lưng đang được đàm tiếu rất nhiều điều.
Mãi cho tới khi u Tần Tang dịch bị tiêu diệt, những điều đàm tiếu bại liệt mới mẻ theo đòi thời hạn tuy nhiên bặt tăm.
Sau này một ngôi nhà chú Trần tách chuồn trấn Lâm Xuyên cho tới Hải Thành.
Chuyện xẩy ra trong tương lai, ông cũng ko rõ rệt lắm.
Dù sao từ trên đầu cho tới cuối, ông trước đó chưa từng gặp gỡ tía của Tần Tang.
“Đại thiếu thốn gia, thời hạn không hề sớm, cậu nên nghỉ dưỡng rồi.”
Nên chất vấn đang được chất vấn đoạn, Yến Cẩm Ngôn cũng mệt rũ rời rồi.
Việc cảm ơn Tần Tang, chuyện này, trong tâm Yến Cẩm Ngôn đang được lên kế hoạch.
Nếu ngôi nhà Tần Tang chỉ với lại cô và bà nước ngoài sinh sống nương tựa cho nhau, sinh hoạt chỉ nhờ vào lương lậu bà nước ngoài khi về hưu, phát biểu vậy chắc chắn rằng chi phí sinh hoạt cực kỳ thiếu thốn thốn.
Yến Cẩm Ngôn đo lường và tính toán tặng Tần Tang một chiếc tủ giá buốt, nhằm báo đáp ơn cứu vớt mạng của cô ấy.
…
Buổi sáng sủa ngôi nhà nhật.
Một kiểu tủ giá buốt được đưa tới nhập ngôi nhà Tần Tang.
Tưởng Mạn kinh cho tới nút kêu lên, kinh là loại thủ đoạn mới mẻ, một nhì bắt nhân viên cấp dưới cần dọn dụng cụ chuồn.
Dưới lầu nhập viện cãi vã tiếng ồn, tiếng ồn mà đến mức Tần Tang mong muốn ngủ một thời gian cũng ko được, một thân thích tách nệm xuống lầu.
“Bà ngoại…” Cô kéo dãn dài âm cuối gọi Tưởng Mạn, khuôn mặt mày White nhỏ tràn ngập sự ko hí hửng.
Tưởng Mạn ko rảnh đáp lại cô, vẫn như cũ giằng teo với nhân viên cấp dưới phục vụ, bắt chúng ta đem tủ giá buốt tách chuồn.
“Thưa bà, tủ giá buốt này và được trả chi phí, Shop chúng tôi chỉ nhận việc fake uỷ thác cho tới tận ngôi nhà thôi, tặng đâu.” Vẻ mặt mày nhân viên cấp dưới phục vụ dở khóc dở mỉm cười.
Tưởng Mạn nhíu mi, ko tin yêu đem chuyện cái bánh kể từ bên trên trời rơi xuống vì vậy.
Mãi cho tới thấy lúc Tần Tang ngáp ngủ kể từ nhập ngôi nhà rời khỏi cửa ngõ, bà tự nhiên suy nghĩ cho tới đồ vật gi, điềm tĩnh lại, chất vấn nhân viên cấp dưới uỷ thác hàng: “Anh phục vụ ơi, kiểu này còn có cần hay là không một người nam nhi chúng ta Tần kêu những anh fake cho tới không?”
Tối ngày hôm qua khi bà nước ngoài thì thầm với tía Tần Tang, đối phương đem chất vấn mùa hè trấn Lâm Xuyên trong năm này rét mướt rộng lớn từng năm đúng không nhỉ, còn chất vấn nhì người chúng ta mong muốn mua sắm điều tiết, tủ giá buốt và đồ dùng gia dụng linh tinh ma ko.
Lúc ấy Tưởng Mạn kể từ chối, bà cũng ko ham nhàn nhã, cũng không thích vì như thế việc đó lại chọc cho tới Tần Tang ko hí hửng.
Bây giờ coi rời khỏi, tủ giá buốt này cực kỳ đem kỹ năng là tía Tần Tang fake cho tới.
Tần Tang trùng khớp nghe được bà nước ngoài nằm trong nhân viên cấp dưới phục vụ thì thầm, sắc mặt mày trầm xuống, coi kiểu tủ giá buốt bại liệt ko bên dưới mươi vạn đâu.
Không suy nghĩ nhân viên cấp dưới phục vụ lại không đồng ý nói: “Không cần đâu bà, là 1 trong người chúng ta Trần.”
“Họ Trần?” Tưởng Mạn không tin.
Vẻ mặt mày Tần Tang cũng ngốc theo đòi.
Nhân viên uỷ thác hàng: “À đích thị rồi, vị bại liệt phát biểu tặng tủ giá buốt là vì như thế báo đáp ân tình Tần Tang tè thư đang được cứu vớt mạng.”
Nhắc cho tới ân cứu vớt mạng, lại contact cho tới một ít “họ Trần”, Tần Tang ngay tức khắc suy nghĩ cho tới Yến Cẩm Ngôn.
Cho nên… tủ giá buốt này là Yến Cẩm Ngôn đưa? Báo đáp ơn cứu vớt mạng của cô?
Thù lao này cũng quá quý trọng đi!
Tần Tang quá bất ngờ, chuồn vòng xung quanh thùng giấy tờ to lớn một vòng, cô tự nhiên cảm nhận thấy tủ giá buốt này thuận đôi mắt rộng lớn thật nhiều.
Tưởng tượng cho tới cảnh mùa hè, cô ở trong nhà là rất có thể ăn kem, Tần Tang càng sung sướng.
“Bà nước ngoài, đó là tâm tình của những người tớ, tất cả chúng ta nhận chuồn.” Tần Tang nhấp môi mỉm cười, má lúm đồng xu tiền đều xuất hiện.
Tưởng Mạn không hiểu biết vì sao, tuy nhiên Tần Tang đang được hé mồm, bà cũng ko ngăn chặn.
Xong việc mới mẻ bắt Tần Tang phân tích ngọn mối cung cấp sự tình.
Biết được Tần Tang cứu vớt đứa trẻ con cơ hội vách, Tưởng Mạn tiến công lên vai cô một chiếc rồi nói: “Con, kiểu đứa nhỏ này, chuyện rộng lớn vì vậy sao ko phát biểu cho tới bà biết?”
Xem thêm: cách khiến phu quân đứng về phía tôi
“Cái đứa nhỏ cơ hội vách bại liệt cũng rất được coi là Long Phượng Chi Tử, con cái đang được cứu vớt nó, nên tóm dĩ nhiên được thời cơ, nhằm nó lấy thân thích báo đáp mới mẻ đúng không sao lại lấy một chiếc tủ giá buốt thực hiện gì?”
Tần Tang đang được gặm dưa đỏ nghẹn họng: “????”
Chương trước | Mục lục | Chương sau
Bình luận