tru tiên 2

                                    
                                              

Tự Chương!

Dịch: juj212

Bạn đang xem: tru tiên 2

Nguồn: Tàng Thư Viện

Núi lãng phí, ngôi miếu ụp nhừ, trời tối đen giòn như mực, bão táp núi lắc động rừng cây, giờ đồng hồ xào xạc kể từ thiệt xa thẳm truyền cho tới xung quanh quẩn nhập ngôi miếu rách rưới nhừ thê lộc, bóng nhòa chấp chới đung đem, tượng thần tàn tã cho tới ko Chịu đựng nổi cô độc nhập bóng tối. 

- Ư...

Tiếng rên rỉ yếu đuối ớt của một người con trai vang lên kể từ góc tối của ngôi miếu ụp. 

Người này trở bản thân, tiếp sau đó sở hữu một bóng người vụt cho tới đứng sát lại lân cận ông tao, thấp giọng nói:

- Sư phụ, người tỉnh rồi sao? 

Người con trai tê liệt lầm bầm bao nhiêu giờ đồng hồ ko rõ nét lắm, tiếp sau đó đủng đỉnh rãi thở đi ra một tương đối, nói: 

- Tiểu Háo Tử, tao nghĩ về, tao chuẩn bị bị tiêu diệt rồi. 

- ... Ồ.

Người con trai tê liệt hóng một thời gian, này ngờ ngoài một giờ đồng hồ "ồ" đi ra, rốt cuộc cũng ko nghe được thêm thắt câu nói. này, ngay tức khắc khó chịu, quát tháo lớn: 

- Đồ đệ bất hiếu, sư phụ chuẩn bị bị tiêu diệt rồi, tại vì sao ngươi vẫn thờ ơ?

- Sư phụ, nếu mà thường ngày người đều nghe sư tổ rằng chừng chục phiên bao nhiêu câu như "sắp bị tiêu diệt, chuẩn bị chết" thì cũng tiếp tục như thế thôi.

- Bốp!

Một tiềng giòn vang, người tê liệt vỗ lên đầu đồ vật nhi, tức phẫn nộ nói: 

Xem thêm: một lần gặp gỡ một đời bên anh

- Không được luật lệ rằng xấu xí sư tổ ngươi. 

Dừng lại một thời gian, người tê liệt lại thở nhiều năm, rằng xa thẳm xôi:

- Đáng tiếc, ngây ngô sinh sống bên trên cõi đời này, đến thời điểm bị tiêu diệt trong cả loại quí nhất...

- Đây.

Đồ nhi ở lân cận rằng một câu giản dị rồi mang trong mình một loại cho tới, người tê liệt vươn tay đi ra sờ sờ, bàn tay đem qua quýt lấy lại rồi ngay tức khắc phản xạ, cười cợt lên ha hả, cởi nút bầu rượu này đi ra rồi đưa lên mồm húp ừng ực một ngụm rộng lớn, thời điểm hiện nay mới mẻ vô nằm trong vừa lòng đặt điều xuống, thở dài: 

- Vị thiệt tuyệt, giờ đây tao sở hữu bị tiêu diệt cũng ko tiếc.

- Ồ... 

Người tê liệt liếc đôi mắt nhập bóng tối, nói: 

- Ngươi lấy rượu này ở đâu?

- Trộm nhập quán rượu nhập thôn nhỏ ở bên dưới chân núi.

- Là trộm sao...

Người tê liệt giãy đạp dụa một thời gian, xoay đầu lại nom thằng bé xíu ở lân cận ham muốn rằng lại thôi, ông tao do dự một thời gian, có bầu rượu lên mồm húp thêm 1 hớp rồi mới mẻ cười cợt khổ: 

- Ừ, Tiểu Háo Tử, chuyện tê liệt, về sau nỗ lực chớ chuồn ăn trộm nữa. 

Xem thêm: hoa mùa hạ truyện

Tiểu háo tử giương đôi mắt nom vị sự phụ không tồn tại chút mức độ thuyết phục này, nhún vai nói: 

- Con biết rồi.

Người con trai tê liệt lại húp thêm thắt nhì hớp, đùng một phát rộng lớn giờ đồng hồ ho khan đặc biệt kịch liệt, thậm chí là trong cả thân ái thể cũng không ngừng nghỉ teo quắp theo dõi giờ đồng hồ ho khan. Tiểu Háo Tử hấp tấp vàng tiến bộ cho tới, đứng ở hâu phương miễn chống bao phủ lấy thân ái thể của sư phụ, vỗ nhẹ nhõm nhè vào sau cùng sống lưng nhằm giảm sút sự nhức nhối mang đến ông tao. Nhưng người con trai vẫn ho khan kịch liệt, qua quýt một khi lâu mới mẻ tạm dừng, chỉ thấy ông tao thở hào hển từng ngụm rộng lớn, một khi lâu sau mới mẻ rên rỉ được một câu: