trà xanh trong lòng bàn tay hoàng thúc tàn tật

85: Ta Thật Sự Rất Yêu Chàng

Đêm ấy Thẩm Vu vô nằm trong hăng hái.
“Lời đại phu dặn dò A Vu vẫn quên rồi sao?”
Lục Vô Chiêu coi phái đẹp tử đang được ngồi bên trên người bản thân, giọng khàn khàn chứa chấp tiếng.
“Ta đem nghe tiếng nhưng mà, do đó mới nhất bảo chàng chớ dịch chuyển, nhằm đem tao.” Thẩm Vu đỏ lòm mặt mày, nường xấu xa hổ gặm môi: “Chàng chớ lộn xộn là được.”
Nàng không đủ can đảm ngồi xuống, chính vì khoảng cách thân mật bắp đùi cho tới đầu gối quá sát nên nường kinh sợ bản thân vô ý thực hiện đầu gối hắn bị thương.
Mãi mới nhất đem chút kỳ vọng nên ko thể khiến cho bệnh trở nặng thêm thắt được.
Lòng bàn tay rét phỏng của phái mạnh nhân áp lên domain authority thịt nường, những vết chai mỏng manh bên trên đầu ngón tay cọ xát khiến cho nường run rẩy rẩy.
“Sao tao rất có thể ko lộn xộn được chứ… A Vu, tao nhịn ko được.”
Hắn ko khiên chế nổi nữa bèn ôm eo siết chặt tay nường, vô thức sử dụng mức độ.
Ban đầu Lục Vô Chiêu ko tấp tểnh chạm nhập nường.

Bạn đang xem: trà xanh trong lòng bàn tay hoàng thúc tàn tật

Nhưng hắn lại bị nường trêu chọc mà đến mức ko thể khiên chế được.
Từ trước cho tới giờ ko lượt nào là Lục Vô Chiêu rất có thể ngăn chặn sự cám rủ của nường.
“Trời sinh nường rời khỏi nhằm trừng phạt tao nhưng mà.” Hắn trình bày.
“Sức chịu đựng đựng của chàng tầm thường vì vậy còn mong muốn thực hiện tướng tá quân? A, ưm…”
Một lực mạnh bất thần ấn xuống khiến cho nường bị té ngã, nước đôi mắt đùng một cái trào rời khỏi, nhanh gọn ướt sũng đôi mắt nường.
“Chàng, chàng… Đáng ghét!”
“Đáng ghét bỏ sao?” Giọng hắn khàn khàn, cơ bắp bên trên cánh tay bị kéo căng, mỗi lúc càng trở thành căng chặt.

Thẩm Vu khuỵu gối bên trên nệm, ngón chân khá cong lên, ko trình bày được gì nữa.
Nàng thấy thể trạng hắn ko đảm bảo chất lượng nên mới nhất mong muốn thực hiện mang lại hắn mừng rỡ, tuy nhiên nhịn nhường như nường vẫn tâm lý rất nhiều thì nên.
“Phu, phu quân, chàng ko, chàng ko vui… mừng rỡ vẻ?”
“A Vu, đơn thuần tao đang được suy nghĩ cho tới vài ba chuyện thôi.”
“Nghĩ… A! Hu hu…” Thẩm Vu khẽ kêu lên, mong muốn bẻ gãy tay của hắn.
“Nàng mong muốn chất vấn tao đang được suy nghĩ cho tới chuyện gì nên không? Hả? Phải không?”
“Ừm.”
Giọng trình bày khàn khàn của phái mạnh nhân xen lẫn lộn với khá thở mỗi lúc càng tới tấp.
“A Vu, tao đang được suy nghĩ, đem nên từng chuyện rồi cũng tiếp tục qua chuyện nên không?”
Âm thanh uyển chuyển vang lên nhập chống, không còn mùa này cho tới mùa không giống.
Thẩm Vu đem xúc cảm bản thân như 1 phi thuyền nhỏ lạc thân mật biển cả cả mênh mông, hiểu được phía đằng trước đem sóng rộng lớn, tuy nhiên nường lại ko thể trốn bay, chỉ rất có thể sử dụng thân mật thuyền mỏng manh manh nhỏ nhỏ bé đối đầu với sóng dữ.
Thuyền bị vỡ tan tành, cái chèo bị sóng cuốn, nước biển cả nhấn chìm cái chèo được làm bằng gỗ, suýt chút nữa bẻ gãy cái chèo.
Cánh tay nường bị hắn tóm chặt nhằm nường vẫn tồn tại mức độ mà đến mức té nhào.
Nàng chỉ biết nức nở trình bày tránh việc tiếng, hồn mai phiêu nghiền, ko cơ hội nào là quy về một khu vực.
“…”
Dù tiếp sau đó hắn đem trình bày gì chuồn chăng nữa nường cũng ko nghe thấy.
Cho cho tới Lúc hắn thở hào hển bao bọc lấy phái đẹp tử vẫn không hề mức độ lực nhưng mà té xuống hắn mới nhất thở nhiều năm mừng rỡ mừng: “A Vu, tao đem phần hàm ân hắn tao, còn nếu không nên nhờ hắn tao, nường sẽ không còn cho tới cạnh bên tao.”
Tóc Thẩm Vu ướt sũng, Lục Vô Chiêu đặt điều nường xuống nệm, lấy khăn mặt mày thướt tha ở cạnh bên, nhẹ dịu vệ sinh mang lại nường.
Nàng có vẻ như vô nằm trong mệt rũ rời, nhì đôi mắt nhắm chặt rồi chìm nhập giấc mộng.
Đôi lông ngươi của phái mạnh nhân giãn nở ra lý tưởng, hắn vừa phải vệ sinh những giọt mồ hôi vừa phải khẽ thì thầm: “Lần đầu bắt gặp tao không đủ can đảm lại gần nường quá, kinh sợ Lục Bồi Thừa phân phát sinh ra, càng kinh sợ ko vượt lên được phiên bản thân mật bản thân, cũng kinh sợ thực hiện sợ hãi nường, mang lại nên chỉ có thể rất có thể trốn rời.”
Bề ngoài anh tuấn vô tuy vậy, tuy nhiên thiệt rời khỏi hắn biết phiên bản thân mật bản thân rụt rè mà đến mức nào là.
Thẩm Vu giống như độ sáng, cho dù tiếp cận đâu cũng tiếp tục khiến cho hắn bất giác phía đôi mắt quan sát về phía nường.
Lục Vô Chiêu ngừng tay ngắm nhìn và thưởng thức khuôn mặt mày đang được say ngủ của nường, trong tâm địa đột nhiên thấy trìu mến vô nằm trong.
“Sao nường rất có thể quan trọng đặc biệt như vậy? không chỉ ko quăng quật chạy mà còn phải tiến bộ cho tới, ta… Lần thứ nhất tao thấy hoảng sợ ko biết nên làm thế nào để cho nên.” Hắn cúi đầu thở dài: “Nên làm cái gi vừa được đây?”
Thẩm Vu đùng một cái lẩm nhẩm, nường teo người nhờ vào lòng hắn tuy nhiên nhì đôi mắt vẫn nhắm chặt: “Còn làm cái gi nữa? Đương nhiên là cưới tao về ngôi nhà rồi.”
Lục Vô Chiêu nhảy cười: “Đúng vậy, cưới nường về ngôi nhà.”
“Phu quân, tao nhức sống lưng, chàng xoa tạo điều kiện cho ta nha.”
Hắn vươn tay rời khỏi tuân theo, lạng lẽ một khi mới nhất nói: “A Vu.”
Nàng sử dụng giọng mũi đáp lại: “Hả?”
“Cảm ơn nường.”
Thẩm Vu chểnh mảng biếng nhấc mi: “Cảm ơn gì cơ?”
Nam nhân không nói.

Mãi cho tới Lúc hắn nghe thấy giờ đồng hồ thở đều và dần dần trở thành nhẹ dịu của Thẩm Vu thì mới có thể ném khăn tay xuống nệm nhưng mà ở xuống cạnh bên nường.
Nhẹ nhàng ôm nường nhập lòng rồi nhắm nhì đôi mắt lại.
Khi sẵn sàng chìm nhập giấc mộng hắn mới nhất mơ tưởng nghe thấy giờ đồng hồ nường thì thì thầm.
Nàng nói: “Chiêu Chiêu, đem bao nhiêu câu chàng trình bày sai rồi.”
“Câu nào?” Hắn chất vấn lại.
Nàng dụi dụi nhập lòng hắn, mơ tưởng buồn ngủ: “Không nên trời sinh tao nhằm trị chàng, nhưng mà là trời sinh tao nhằm xử thế đảm bảo chất lượng với chàng đấy.

Cho cho dù chàng ko nên chịu đựng đựng những khổ đau này, tao vẫn tiếp tục xử thế đảm bảo chất lượng với chàng.”
Cho nên chàng không nhất thiết phải cảm ơn Lục Bồi Thừa vì vậy, hắn tao ko xứng được chàng cảm ơn.
Vì thế cho dù không tồn tại Lục Bồi Thừa, nường cũng tiếp tục chạm chán hắn, vẫn tiếp tục quan hoài cho tới hắn, chạy về phía hắn.
Dù ko nên chịu đựng đựng những nỗi cực ấy, nường vẫn tiếp tục quí hắn, cho dù sao hắn cũng chính là người anh tuấn nhất.
Thẩm Vu đang được vùi đầu nhập ngực hắn đùng một cái nhảy cười cợt.

Xem thêm: tiểu kiều thê

Nàng ngấc đầu hít nhẹ nhõm lên môi hắn.
“Mỹ nhân Chiêu Chiêu của tao, ngon giấc.”
“Ừm, ngon giấc.”
Lục Vô Chiêu lại nhắm đôi mắt đợt nữa.
Từ trước đến giờ điều hắn ghét bỏ nhất đó là người không giống sử dụng góc nhìn xót xa thẳm, thương sợ hãi hoặc thậm chí là là tiếc nuối nhưng mà coi hắn.
Cho cho tới giờ đây hắn vẫn ko thể tin cậy được Thẩm Vu xử thế đảm bảo chất lượng với hắn chỉ giản đơn là vì thế vẻ bên ngoài của hắn.
Ở Tận Hoan lâu, Lúc nường ngất chuồn, vì sao nường lại coi hắn ăm ắp chờ mong nhưng mà gọi năng lượng điện hạ?
Sau này tái ngộ nhau nhập cung, vì thế sao nường lại gan dạ trở về phía hắn chứ không hề nên tránh mặt tựa như các kẻ khác?
Những người không giống đều ghét bỏ hắn, hoặc e kinh sợ quyền thế của hắn nhưng mà không đủ can đảm lại gần, chỉ mất nường là không giống, nường tiếp tục xuất hiện nay mọi khi hắn nhức nhối nhất rồi êm ả trình bày quí hắn, vừa phải gan dạ vừa phải hăng hái như 1 trái khoáy cầu lửa, bạt mạng lĩnh xông về phía đằng trước.

Không khi nào mang lại hắn lùi bước, khi nào thì cũng sáng sủa tiến bộ về phía đằng trước, trọn vẹn trái khoáy ngược với những người như hắn.
Hắn ko khi nào suy nghĩ rốt cuộc vì thế nguyên nhân gì nhưng mà nường lại tiếp cận hắn.
Hắn không đủ can đảm suy nghĩ, cứ như giờ đây vẫn chính là đảm bảo chất lượng lắm rồi.

Cuộc sinh sống trôi qua chuyện quá niềm hạnh phúc nên đem những khi hắn đùng một cái thấy kinh sợ hãi.

Xem thêm: eva mê đọc truyện

Những loại khó khăn thâu tóm thì khi nào thì cũng băn khoăn kinh sợ nó sẽ bị đùng một cái mất tích như trước đó phía trên.
Cho cho dù nường thương sợ hãi hoặc cảm thông hắn thì cũng không vấn đề gì.
Nam nhân kể từ từ siết chặt vòng đeo tay, nỗ lực xua xua từng tâm lý vớ vẩn và nỗi kinh sợ hãi thoát ra khỏi đầu.
Chỉ cần thiết nường ở trong tầm tay của hắn như giờ đây là đầy đủ rồi.
Thông cảm cũng rất được, thương sợ hãi cũng không vấn đề gì, chỉ việc nường ko quăng quật hắn chuồn là được.
Chỉ cần thiết nường sẵn lòng ở cạnh bên hắn như giờ đây.
Hắn trằn trọc mãi không vấn đề gì ngủ được, đợt đau bên trên đầu gối đùng một cái truyền cho tới, cho dù vòng đeo tay đang được ôm ấp người hắn yêu thương tuy nhiên trong tâm địa vẫn cảm nhận thấy trống vắng kỳ lạ thông thường.
Khi từng chuyện qua chuyện chuồn, hắn lại trở thành băn khoăn được băn khoăn mất mặt.
Đêm vẫn khuya, người cạnh bên đùng một cái trình bày mải miết, tiếng trình bày nhẹ dịu tuy nhiên ý nghĩa sâu sắc lại nặng trĩu như ngàn vàng nện nhập tim hắn.
Khóe đôi mắt phái mạnh nhân ngay tắp lự ươn đầm đìa, hắn run rẩy rẩy khẽ thở nhiều năm, vùi mặt mày nhập tóc của nường, lời nói xung quanh quẩn mặt mày tai mãi không ngừng nghỉ.
“Ta ko thương sợ hãi chàng, nhưng mà tao thiệt sự rất rất yêu thương chàng.”.


Truyện tấn công dấu

Nhấn nhằm coi...

Truyện đang được đọc

Nhấn nhằm coi...