Ta phong thần nhập trò đùa kinh dị
Tác fake : Hồ Ngư Lạt Tiêu
Edit: Hằng Nguyễn
Link Page : https://www.facebook.com/gumengsworld/
Link Wattpad : https://www.wattpad.com/user/HngNNguyn811
Chương 589 – Mùa sầm uất này chắc chắn cần êm ấm và náo nhiệt
Bạn đang xem: tôi phong thần trong trò chơi vô hạn

Tất nhiên không tồn tại ăn lẩu gì không còn, Tạ Tháp nở rộ.
Đương khi Bạch Liễu bị đè lên trên nệm, vị Tà Thần đại nhân thực hiện khóa xe khô mát bao nhiêu năm trời vẫn còn chưa kịp phản xạ tín vật của tớ mong muốn làm những gì, còn đặc biệt hào hứng ôn lại chuyện cũ: “Không ngờ anh lại học tập được lối sống 1 mình, lưu giữ năm tê liệt khi em rời chuồn … ơ..”
Sau tê liệt, không tồn tại tiếp sau đó nữa.
Bạch Liễu banh đôi mắt rời khỏi đang được là giờ chiều của ngày ngày tiếp theo, hắn nhẹ nhàng tay nhẹ nhàng chân chầm chập rời nệm, tuy nhiên mới nhất vừa vặn cựa quậy, Tạ Tháp cạnh bên đang được nhanh gọn lẹ tỉnh dậy, Bạch Liễu và Tạ Tháp đôi mắt lớn đôi mắt nhỏ coi nhau nhập nhì giây.
Bạch Liễu: “…… hốc gì đang được rồi lại thực hiện tiếp.”
Tạ Tháp khoác ăn mặc quần áo mang lại Bạch Liễu, đè lên trên nệm hít một hồi rồi hỏi: “Muốn ăn gì?”
Bạch Liễu uể oải bao bọc lấy cổ của Tạ Tháp, khép hờ nhì đôi mắt, mỉm mỉm cười hỏi: “Anh quyết định nấu nướng số gì?”
Tạ Tháp, vớ nhiên…món gì rồi cũng ko biết nấu nướng.
Y xung quanh năm trong cả mon toàn ăn cơm trắng ở căng tin tưởng của viên quản lý và vận hành dị đoan, một ngày dài đi làm việc trọng trách, nghỉ dưỡng cũng không tồn tại bao nhiêu ngày ngủ, quay trở lại thông thường ngay tắp lự lăn kềnh rời khỏi ngủ, thỉnh phảng phất ko ngủ được thì lại ôm búp bê vải vóc banh lớn đôi mắt xuyên đêm, lúc này Bạch Liễu căn vặn vậy chằng khác gì tiến công thách hắn.
“Em mong muốn ăn số gì?” Tạ Tháp coi chằm chằm Bạch Liễu, “Bây giờ tôi học tập tức thì.”
Bạch Liễu: “……”
Thôi ngoài chuồn, ngóng anh học tập đoạn kiên cố em đói bị tiêu diệt luôn luôn rồi.
Ôn chuyện một hồi, sau khoản thời gian Bạch Liễu tráng lệ và trang nghiêm thăm hỏi nấc lương bổng của Tạ Tháp và số dư chi phí tiết kiệm chi phí lúc này của hắn, Tà Thần giờ trên đây ko xu bám túi phức tạp thở nhiều năm một hơi: “Không giờ lúc này anh cũng coi như thể người dân có xe cộ với mái ấm, ngũ hiểm nhất kim, lương bổng mon lại rộng lớn mươi ngàn …”
“Cuộc sinh sống của anh ấy hiện nay đó là cuộc sống thường ngày nhưng mà em ước mong hồi tê liệt.”
Tạ Tháp thưa, “Tất cả đều là của em.”
Bạch Liễu nghe vậy ngay tắp lự yên lặng tâm hẳn, hít Tạ Tháp một chiếc, mỉm cười tủm tỉm: “Ra ngoài ăn cơm trắng, anh đãi em.”
“Ăn lẩu.”
Tạ Tháp ko biết lái xe hơi, tuy nhiên hắn lưu giữ Bạch Liễu quí lái motor nên đang được mua sắm một cái, cho dù vậy hắn lại ko thông thường tài xế motor đi làm việc vày hắn tự động dịch chuyển còn thời gian nhanh hơn hết tài xế máy, vậy nên cứ mãi vứt xó một phía ko thèm va cho tới. Bây giờ thấy Bạch Liễu cứ xoa tay hồi hộp mong muốn chạy test, Tạ Tháp nhanh gọn lẹ đẩy cái motor thoát khỏi gara.
“Oa.” Bạch Liễu nhìn toàn diện xung quanh gara, đôi mắt sáng sủa rỡ, “Gara cũng đều có luôn luôn à.”
“Lục Dịch Trạm bảo mua sắm.” Tạ Tháp lý giải, “Anh ấy bảo là nếu như mái ấm với chuẩn bị gara thì tiếp tục ở thuận tiện rộng lớn, cũng đều có độ quý hiếm rộng lớn, em chắc hẳn rằng tiếp tục quí nên tôi mới tậu.”
Bạch Liễu trèo lên motor rồ ga test nhì loại, tay lái mới mẻ tinh ranh, vừa vặn thấy là biết Tạ Tháp trước đó chưa từng dùng, hắn team nón bảo đảm rồi ném loại còn sót lại mang lại Tạ Tháp: “Em chở anh, chuồn thôi.”
Tạ Tháp team nón bảo đảm đặc biệt bất ngờ cứ như hắn đang được suy nghĩ về chuyện này sản phẩm ngàn đợt nhập đầu, tiếp sau đó vòng đeo tay qua loa eo Bạch Liễu, kéo hắn xích xuống sát bản thân, dang nhì chân rời khỏi cặp lấy Bạch Liễu. Cả tấm sống lưng Bạch Liễu dán chặt nhập trước vùng ngực Tạ Tháp, dán cho tới khít khao nghiêm ngặt, hắn bèn ngừng lại.
“Anh buông rời khỏi một chút nào.” Bạch Liễu thưa.
“Tại sao?” Tạ Tháp ko buông tay.
“Xe nổ máy tiếp tục rung rinh nhấp lên xuống.” Bạch Liễu tế nhị thưa, “Sẽ với phản xạ.”
Tạ Tháp tỉnh bơ: “Phản ứng với em thì thông thường nhưng mà.”
—— ý tức là với phản xạ cũng ko buông rời khỏi, cứ mong muốn ôm vậy đấy, ko có gì không còn.
“…” Bạch Liễu mặt mày giá bừng thở rời khỏi một tương đối, hắn thực hiện khóa xe mươi năm đoạn ngay tắp lự tiếp cận nhân gian giảo, nhập thời hạn ngắn ngủi ngủi ko rõ ràng lễ nghĩa liêm sỉ của toàn cầu này còn có cần đang được quá không giống trước rồi hay là không.
Bạch Liễu tự động căn vặn trong trái tim, vì sao con cái thằn lằn đó lại hoàn toàn có thể thản nhiên thưa huỵch tẹc rời khỏi như vậy?
Không cần hắn đã từng người 10 năm rồi sao?
“Không được, tác động cho tới em tài xế.” Bạch Liễu nhất quyết ko nhượng cỗ, “Anh lùi xuống tí chuồn.”
Tạ Tháp ngừng một chút ít, miễn chống lùi lại trúng một cm: “Ừ.”
Nghe có vẻ như nhẹ dịu, tuy nhiên lại sở hữu cảm xúc ko tự nguyện mang lại lắm.
Tóm lại, sau cùng cũng lái được motor thoát khỏi gara. Bạch Liễu một phía tài xế, một phía nghe giờ đồng hồ chuông điện thoại thông minh Tạ Tháp đang được ôm hắn đàng sau cứ reo inh ỏi tuy nhiên hắn ko bắt máy, Bạch Liễu hỏi: “Ai gọi vậy?”
Nụ mỉm cười của hắn tương đối nhạt nhẽo đi: “Ngày ngủ nhưng mà vẫn gọi điện thoại thông minh liên tiếp thăm dò anh, mối liên hệ nhì người ko tệ nhỉ?”
Dù sao mươi năm đã và đang trôi qua loa, Tạ Tháp với quan hệ thân thiết với những người không giống ngoài hắn cũng là vấn đề thông thường.
Tạ Tháp với chút ngập ngừng: “Quan hệ tương đối tốt, tuy nhiên lúc này tôi không thích thủ thỉ với anh ấy.”
“Anh ấy trả lương bổng mang lại tôi.”
Bạch Liễu ngớ người, tiếng nói trở thành thực tâm rộng lớn đặc biệt nhiều: “Anh nhận điện thoại thông minh chuồn, anh còn cần nuôi em, ko thể thôi việc được.”
Tạ Tháp nhận cuộc gọi, tiếng nói điên cuồng của Lục Dịch Trạm kể từ phía mặt mày tê liệt truyền đến: “Hắc Đào, Bạch Liễu đang được ở đoạn cậu cần không!!”
Tạ Tháp ngừng một chút ít, trả điện thoại thông minh rời khỏi xa vời, vân đạm phong khinh thường thưa dối: “Không với.”
“Chắc chắn là có!!” Lục Dịch Trạm gần như là hét lên, “Cục 4 bảo là thời điểm hôm nay cậu ko gọi năng lượng điện căn vặn thăm hỏi Bạch Liễu, chắc hẳn rằng cậu đang được tìm kiếm ra Bạch Liễu rồi, phú Bạch Liễu mang lại tôi tức thì, loại con cái thằn lằn bị tiêu diệt tiệt này!!”
“Tôi thưa mang lại cậu biết, mặt mày Cửa Hàng chúng tôi với thật nhiều chuyện cần thiết thương lượng với cậu ấy, việc nào thì cũng cần thiết không còn, cậu ko được độc cướp Bạch Liễu 1 mình …. đô đô …”
Tạ Tháp mặt mày liệt cụp điện thoại thông minh, gõ thương hiệu Lục Dịch Trạm, block, kết thúc tắt điện thoại thông minh rồi mới nhất yên lặng tâm vứt điện thoại thông minh quay về túi.
Bạch Liễu đang được tinh chỉnh và điều khiển motor, nhập nón bảo đảm toàn là giờ đồng hồ bão táp vù vù, hắn ko nghe rõ ràng Tạ Tháp thưa gì, nghe Tạ Tháp cụp điện thoại thông minh thì thuận mồm căn vặn một câu: “Ông mái ấm thưa gì với anh?”
“Tôi thưa với anh ấy là tình nhân của tôi đang được quay trở lại.” Tạ Tháp nhạt nhẽo nhẽo thưa, “Anh ấy thưa tiếp tục mang lại tôi tăng nhì ngày ngủ nhằm tôi hoàn toàn có thể dành riêng thời hạn mang lại em, trong thời điểm tạm thời ko cần thiết lo ngại về việc làm.”
Bạch Liễu quỷ dị trầm khoác nhì phút.
Trên đời này còn ông mái ấm chất lượng bụng vì vậy à?
Sao trước đó hắn ko lúc nào gặp gỡ vậy?
Bạch Liễu đỗ xe cộ phía bên ngoài nhà hàng quán ăn, hắn toá nón bảo đảm rời khỏi, khóa lại, xoay đầu coi Tạ Tháp, bên trên mặt mày lại nở nụ cười: “Vậy anh cứ nghỉ dưỡng nhì ngày thiệt chất lượng chuồn, em ra bên ngoài thăm dò việc thực hiện.”
Tạ Tháp đang được toá nón bảo đảm nghe thế thì sững sờ: “…Tìm việc?”
“Ừ.” Bạch Liễu coi như đương nhiên, “Em hiện nay không tồn tại chi phí, sau đây còn cần thức ăn sinh hoạt nữa, đương nhiên cần thăm dò việc thực hiện rồi.”
“Nhưng ko biết liệu hoàn toàn có thể tìm kiếm ra việc làm thích hợp hay là không.”
Bạch Liễu thưa sắp tới thì thiệt lòng cảm nhận thấy khá rầu rĩ: “Tuy rằng loại toàn cầu đang được dung ăn ý tuy nhiên đa số những dấu tích của em đã biết thành xóa, hiện nay em là kẻ không tồn tại học tập vấn, không tồn tại kinh nghiệm tay nghề thao tác, việc làm phù hợp rất ít lắm.”
Mặc cho dù hắn là Tà Thần chiếm hữu thật nhiều tài năng kỳ quái quỷ, tuy nhiên những tài năng này cũng ko thể thay đổi rời khỏi cơm trắng ăn được, không chỉ có thế Bạch Liễu cũng không thích dùng bọn chúng nhằm thăm dò chi phí.
“Phiền anh nuôi em một thời hạn rồi.” Bạch Liễu mỉm cười rộ lên, hắn khẽ khom người cho tới sát, rũ đôi mắt thì âm thầm nhập tai Tạ Tháp, “Anh nuôi em, em trả thịt lại mang lại anh.”
Xem thêm: từng đóa bọt sóng
Tạ Tháp: “!!!”
Đây là sự việc tốt gì… à ko, Tạ Tháp hít một tương đối thiệt thâm thúy, nhấp lên xuống đầu, ném những tâm lý ltinh tinh lếu láo loàn tê liệt thoát khỏi đầu, coi trực tiếp nhập Bạch Liễu: “Em ko chuồn gặp gỡ chúng ta sao?”
Đây là chuyện nhưng mà hắn cảm nhận thấy kỳ quái quỷ nhất, Bạch Liễu quay trở lại chỉ thăm dò hắn, cho đến ni cũng ko liên hệ với Lục Dịch Trạm, nhì ngày sau lại đi tìm kiếm việc, nhập trong cả thời hạn này chỉ mong muốn ở cạnh bên y…
Không đo lường chuồn gặp gỡ những người dân tê liệt ư?
Bạch Liễu tương đối khựng người lại, hắn cù sống lưng lại với Tạ Tháp, mặc nhiên thưa, “Không rất cần phải gặp gỡ.”
“Họ ko lưu giữ em.”
Tạ Tháp ngẩn người, hắn vừa vặn mong muốn thưa Phương Điểm và Lục Dịch Trạm vẫn còn đó lưu giữ em, thì thấy Bạch Liễu xoay đầu lại cười: “Vả lại thân quen biết em cũng coi như là 1 trong những hồi tai cất cánh vạ giá bán so với chúng ta còn gì.”
“Lúc trước em thân quen biết chúng ta, cũng ko mang đến điều gì chất lượng rất đẹp mang lại chúng ta. Bây giờ nếu như đi tìm kiếm chúng ta, nước ngoài trừ can thiệp nhập cuộc sống thường ngày vốn liếng đang được yên lặng bình và tươi tỉnh rất đẹp của mình thì kiên cố em cũng ko thể mang đến điều gì không giống.”
“Cho nên vẫn chính là. . . ” Bạch Liễu nhướng đôi mắt, mỉm cười nói: “Cứ thế này là được.”
“Chúng tớ chỉ việc ở cùng nhau là được.”
Lời lý giải của Tạ Tháp chuẩn bị cho tới mặt mày mồm, sau cùng lại bị một câu của Bạch Liễu cắt theo đường ngang, hắn yên lặng bặt, coi chằm chằm Bạch Liễu, đủng đỉnh rãi tái diễn câu nói. thưa của hắn: “…Chỉ với tôi, ở mặt mày nhau?”
Bạch Liễu bất ngờ gật đầu, hắn nở nụ mỉm cười êm ấm êm ả với Tạ Tháp: “Ừ, ở mặt mày anh là đầy đủ rồi.”
Ánh đôi mắt Tạ Tháp trực tiếp tắp: “Được.”
“Vậy thì ở cạnh bên tôi.”
Hai người lao vào nhà hàng quán ăn lẩu, mặt khác trong những lúc tê liệt phía bên ngoài căn hộ chung cư cao cấp của Tạ Tháp.
Mục Tứ Thành vẻ mặt mày tối tăm đập cửa: “Không với ở trên đây.”
“Vừa nãy tôi mới nhất gọi điện thoại thông minh mang lại Bạch Liễu tuy nhiên lối chạc không tồn tại tín hiệu, hẳn là vừa vặn mới nhất cho tới loại thế này nên còn chưa kịp mua sắm điện thoại thông minh địa hình.” Mộc Kha đẩy cái kính gọng vàng, mặt mày kính lóe lóe sáng sủa, cậu điềm đạm giải thích: “Cũng ko loại trừ cái thương hiệu thằn lằn Hắc Đào tê liệt mong muốn độc cướp anh ấy, không thích tất cả chúng ta liên hệ với Bạch Liễu, cho nên vì thế cố ý ko trả điện thoại thông minh mang lại Bạch Liễu.”
“Không loại trừ tài năng tê liệt.” Lưu Giai Nghi treo kính mát, lúc này cô nhỏ xíu là kẻ có tiếng, ra đi ngoài cần treo kính mát nhằm rời bị nhằm ý, cô nhỏ xíu ôm ngực giá tiền lùng nói: “Hơn phân nửa là vậy.”
“Mọi người chớ trách móc móc Hắc Đào nữa.” Đường Nhị Đả vừa vặn bấm điện thoại thông minh gọi Tạ Tháp, vừa vặn hít thâm thúy một tương đối nhằm trấn an đồng bọn, “Cậu ấy và tôi là người cùng cơ quan, Hắc Đào thao tác đặc biệt trầm ổn định, rất khác loại người tê liệt đâu, đợi tí tôi gọi mang lại cậu ấy, căn vặn là biết tức thì nhưng mà …”
” Đô đô —— mướn bao ngoài vùng phủ sóng hoặc đang được tắt máy, mừng lòng gọi lại sau…”
Cả đám người coi chằm chằm Đường Nhị Đả.
Đường Nhị Đả: “…..”
Hắc Đào, cái thương hiệu thằn lằn chó này!
Bạch Liễu ăn đoạn lẩu, chuồn thoát khỏi nhà hàng quán ăn, ập nhập mặt mày là ánh sáng của đèn lối lù mù và tuyết rơi nhẹ dịu phân phất kể từ bên trên trời xuống.
Hắn coi cảnh tượng trước mặt mày thức tỉnh thảng thốt.
Bên nhập cửa nhà ko thể cảm biến được thời hạn trôi, hắn gần như là quên rằng bên trên toàn cầu này còn tồn tại loại gọi là mùa.
Tạ Tháp toá áo khóa ngoài khoác lên vai Bạch Liễu, Bạch Liễu sửng oi một chút ít, hắn kéo kín áo lại, phân phát hiện tại bên trên tê liệt với chút tương đối ấm: “Anh ….”
“Có nhiệt độ chừng khung người.”
“Ừ.” Tạ Tháp an tĩnh coi Bạch Liễu, thanh âm mượt như tuyết rơi, tương tự kinh hãi thực hiện hắn hãi kinh, “Sau khi em ngừng hoạt động lại thì tôi ngay tắp lự với.”
“Tôi còn tồn tại nhịp tim nữa.”
Tạ Tháp bịa đặt bàn tay giá tiền như băng của Bạch Liễu lên ngực bản thân, ngước đôi mắt coi hắn chú ý và nghiêm ngặt túc: “Bây giờ đang được đập đặc biệt thời gian nhanh.”
Hàng lông nheo nhiều năm rườm rà của Bạch Liễu phủ lênh láng tuyết Trắng, hắn coi khuôn mặt mày rất đẹp trai hư hỏng ảo của Tạ Tháp bên dưới ánh sáng của đèn lối, nghiêng người lại sát, ung dung nhắm đôi mắt lại.
—— Cảnh tượng hiện nay, đặc biệt phù hợp nhằm hít môi.
Tạ Tháp cũng ôm mồi nhử vai Bạch Liễu, hắn cúi người, rũ đôi mắt mong muốn hít xuống.
Một trái khoáy cầu tuyết sắc và nhọn kể từ khoảng cách rộng lớn đôi mươi mét vùn vụt lao cho tới, Tạ Tháp tức thì ngay tắp lự vươn tay cần rời khỏi hứng, hắn trừng đôi mắt, quyết định ném trả lại.
“Hắc Đào, con cái thằn lằn chó này!!” Mục Tứ Thành hùng hùng hổ hổ tiếp cận, cậu coi Bạch Liễu ăn diện mỏng manh manh, đứng bên dưới ánh sáng của đèn hàng không giấu quanh được vẻ không thể tinh được, nhì đôi mắt đỏ hỏn hoe, banh mồm mắng: “Bạch Liễu, anh thiệt tệ quá mà!”
“Trở về nhưng mà cũng ko thưa mang lại Cửa Hàng chúng tôi biết! Anh ko coi Cửa Hàng chúng tôi là bằng hữu cần không!”
Bạch Liễu tức thời cứng ngắc, ko biết nên thưa vật gì mang lại phải: “Tôi. . .”
Mục Tứ Thành đùng một cái hung hăng xông cho tới, vừa vặn lao cho tới ngay tắp lự cuồng loạn gào to: “Đồ khốn nạn!”
Cậu vừa vặn khóc vừa vặn tiến công Bạch Liễu: “Anh mong muốn hành hạ và quấy rầy bọn chúng tôi! Nhìn Cửa Hàng chúng tôi khổ đau vì như thế anh trúng không!”
“Kịch phiên bản của Tà Thần mới nhất trúng không!”
“Đừng tiến công Bạch Liễu nữa.” Mộc Kha bộp chộp vàng chạy cho tới hạn chế lại, cậu coi Bạch liễu, hốc đôi mắt cũng đỏ hỏn lên, hít thâm thúy bao nhiêu tương đối rồi mới nhất lúng túng banh mồm, “Nhưng đợt này anh thực hiện ko trúng rồi, Bạch Liễu.”
Bạch Liễu vốn liếng tưởng Mộc Kha tiếp tục đứng về phía hắn: “…”
Hắn biết sai ngay tắp lự ngay tắp lự van lỗi, bên trên mặt mày đem theo đuổi nụ mỉm cười thân quen thuộc: “Ừ, là tôi sai.”
“Anh trúng là tên gọi khốn khiếp!” Lưu Giai Nghi bắt một trái khoáy cầu tuyết nhập tay, cô nhỏ xíu vừa vặn khóc vừa vặn ném bình bịch nhập Bạch Liễu, “Mua bánh đậu đỏ hỏn trong cả đời mang lại em!”
Ý mỉm cười bên trên mặt mày Bạch Liễu mỗi lúc càng rõ rệt, hắn giơ tay ngăn lại mâm cầu tuyết Lưu Giai Nghi ném nhập bản thân, vờ vịt van tha: “Bây giờ anh đang được thất nghiệp, triển khai xong đòi hỏi với chút trở ngại.”
“Ai thèm quan hoài anh!” Lưu Giai Nghi thút thít gào lên, “Phải mua sắm mang lại em!
“Rồi, rồi.” Đường Nhị Đả thấy môi Bạch Liễu Trắng bệch, bộp chộp vàng toá áo khóa ngoài mong muốn khoác mang lại Bạch Liễu, khi toá rời khỏi mới nhất phân phát hiện tại Bạch Liễu đang được khoác sẵn một chiếc rồi, Đường Nhị Đả vô tình bắt lên, nhíu mi, “Cậu khoác áo của người nào nhưng mà mỏng manh vậy?”
“Mặc áo khóa ngoài của tôi chuồn.”
Tạ Tháp đứng cạnh bên giá tiền lùng coi chằm chằm nhập cái áo khóa ngoài của Đường Nhị Đả.
Nhưng cũng ko trả tay ngăn ngừa.
Y chạm màn hình nhiệt độ chừng đặc biệt tầm thường cho nên vì thế trước giờ ăn mặc quần áo thường rất mỏng manh nhẹ nhàng, áo khóa ngoài đối với Bạch Liễu lúc này thực sự với chút mỏng manh.
Nhưng ko có gì cả, ngày đông này chắc chắn cần êm ấm và náo nhiệt độ vừa được.
“Bạch Liễu, tất cả chúng ta mua sắm áo khóa ngoài chuồn.” Tạ Tháp thưa.
Xem thêm: cùng nam chính ngọt văn yêu đương
Tác fake với câu nói. mong muốn nói:
Toàn văn kết cổ động.
p/S: Còn tuyển chọn tập dượt 5 phiên nước ngoài, links trên đây nhé mn : https://www.wattpad.com/1300475428-ho%C3%A0n-quy%E1%BB%83n-2-ta-phong-th%E1%BA%A7n-trong-tr%C3%B2-ch%C6%A1i-kinh-d%E1%BB%8B
Bình luận