Du Ân nhất quyết không đồng ý điều rằng của Tô Ngưng: “Làm sao sở hữu thê’ chứ?”
Kiểu người như Phó Đình Viển, cả cuộc sống này e rằng sẽ không còn khi nào hối hận hận về bất kể điều gì, từng một ra quyết định của anh ấy đều vẫn tâm lý cặn kẽ.
Bạn đang xem: sau ly hôn, chồng cũ lại muốn theo đuổi tôi
Làm rồi, sẽ không còn hối hận hận.
“Chắc chắn anh tao vẫn hối hận hận, còn nếu như không vì sao lại đem món ăn mang lại cậu, lại còn ham muốn húp coffe cậu pha?” Tô Ngưng rằng đoạn lại khịt mũi: “Hối hận cũng muộn rồi!”
Du Ân nhảy mỉm cười, Tô Ngưng vì sao lại thoải mái tự tin nhận định rằng Phó Đình Viễn hối hận hận?
Cho mặc dù anh tao ko ở nằm trong Thấm Dao, thì Giang Thành cũng còn thật nhiều thiên kim tiếu thư đợi gả mang lại anh, anh làm thế nào sở hữu thế hối hận hận vì như thế vẫn đế rơi rụng người phu nhân cũ như cô.
Du Ân tưởng rằng Phí Đình Viễn chỉ đem đồ ăn cho tới mang lại cô một chuyến, ko ngờ tối ngày sau, anh lại cho tới.
Sau Lúc lù mù cửa ngõ, Du Ân phát hiện ra người con trai đứng phía bên ngoài, theo đuổi bạn dạng năng không thích đê’ anh nhập cửa: “Sếp Phó, chân của tôi vẫn lành lặn rồi, ngài thực sự khống cần thiết như vậy…”
“Dù sao thì cũng chính là vì như thế tôi nên cô mới phát thương, nên đợi cô trọn vẹn hồi phục tôi mới nhất hoàn toàn có thể yên ổn tâm.” Phó Đình Viễn rằng câu này sắc mặt mũi không bao giờ thay đổi, tiếp sau đó lảng tách Du Ân, sải phi vào mái ấm.
Du Ân bỏ mặc trở ngại đồng ý việc mang lại anh ăn kèm một lần tiếp nữa, hơn thế nữa lại trộn mang lại anh một ly coffe sau thời điểm ăn đoạn, nhị người còn trải qua quýt một ban đêm cộng đồng sinh sống hòa thuận.
Khi Phó Đình Viển cho tới nhập ban đêm ngày loại tía, Du Ân không tồn tại ớ mái ấm.
Phó Đình Viễn đứng trước cửa ngõ mái ấm cô, vẻ mặt mũi ủ rũ gọi điện thoại cảm ứng thông minh mang lại cô, Du Ân rằng nhập năng lượng điện thoại: “Xin lỗi sếp Phó, tôi ra phía bên ngoài rồi.”
Phó Đình Viền vừa phải nghe thấy ngay tắp lự tức khắc cau mày: “Chân ngoài rồi à? Bác sĩ được cho phép cô chạy lộn xộn hả?”
Du Ân tráng lệ và trang nghiêm trả lời: “Ba ngày này tôi vẫn luôn luôn kiên trì húp dung dịch, sớm đã mất sưng rồi, di chuyển cũng không tồn tại yếu tố gì.”
Phó Đình Viễn ngừng một khi, sau này lại chuyến quý phái hỏi: “Cô cút đâu đấy?”
Xem thêm: quỷ vực vạn nhân mê
“Vùng không giống.” Du Ân vấn đáp một câu như thế.
Cô đó là phân tích rằng không thích rằng mang lại anh biết địa điếm, Phó Đình Viễn chí đành nghiến răng nói: “Chú ý tin cậy.”
“Cảm ơn.’
Hai người đan giản chi rỉ tai vài ba câu như thế rồi hớt tóc máy, Phó Đình Viễn cụp mẳt coi xuống bữa tối ngon miệng nhập tay bản thân, đùng một cái không tồn tại ý ham muốn ăn.
Cũng ko biết vì sao, nhị tối ni bữa tối cùng theo với Du Ân, khẩu vị của anh ấy rất hay.
Kể kể từ chuyến sau cuối vào viện với căn chứng bệnh đau bao tử, khấu vị của anh ấy vô cùng tầm thường, anh cảm nhận thấy buồn tẻ vô vị trong cả với toàn bộ những số đấm hào hải vị bịa trước mặt mũi.
Cầm theo đuổi bữa tôi quay trở lại điểm ở của tôi, vừa miệng cơm trắng anh vừa phải gọi điện thoại cảm ứng thông minh mang lại Chu Mi, hòi coi cô ấy sở hữu biết Du Ân cút đâu hay là không.
Chu Mi rằng ko biết, cũng ko nghe Du Ân rằng ham muốn ra phía bên ngoài.
Sau Lúc hớt tóc điện thoại cảm ứng thông minh, Phó Đình Viễn tâm lý một thời gian, sau này lại liên hệ với Tô Ngưng.
Trong điện thoại cảm ứng thông minh Tô Ngưng mỉm cười cô nằm trong sướng vẻ: “Đương nhiên là tôi biết.”
Phó Đình Viễn chất vấn trực tiếp nhập vấn đề: “Cô ấy cút đâu?”
Tô Ngưng cũng ko giấu quanh giếm: “Quẽ của Chung Văn Thành.”
Xem thêm: bất tử bất diệt
Trái tim Phó Đình Viện nhảy hình thành, sở hữu dự cảm ko tốt: “Cô ấy cho tới bại liệt thực hiện gì?”
Tô Ngưng mỉm cười nói: “Sếp Phó, tôi đoán thời điểm hiện nay trong thâm tâm anh vẫn sở hữu câu vấn đáp rồi, không vấn đề gì, anh cứ bạo dạn tâm sự đáp án trong thâm tâm đi ra.”
Phó Đình Viễn ko kịp thở một tương đối, suýt nữa thì bị điều rằng của Tô Ngưng thực hiện nghẹn bị tiêu diệt.
Bình luận