Sau khi ngủ trưa dậy, Chương Chi Vi mới hoặc tin tưởng Lục Đình Trấn đã về.
“Chú Lục có đem gì về cho tới cháu không?” Chương Chi Vi lấy tờ báo phủ bên trên mặt mình xuống, bên trên mặt báo nồng nặc mùi mực, được hong khô* rồi mới đưa ra.
Bạn đang xem: ngọc lụa vàng
Cô ko ghét thứ mùi khó ngửi này, chỉ tảo thanh lịch hỏi vú Trần: “Mấy giờ chú ấy về? Giờ đang được ở đâu ạ?”
*Ngày xưa báo giấy ko có kỹ thuật in tân tiến, báo in kết thúc được fake đến nhà dân mực vẫn còn ướt, phải hong thô trước để người gọi ko bị chão mực vào tay.
“Cậu chủ đang được ở mặt mũi chỗ lão gia, nói là chập tối mới qua chuyện phía trên.” Vú Trần bưng cốc nước đường, dỗ Chương Chi Vi uống: “Cô công ty uống cái này trước lên đường đã, để tôi giúp cô chọn quần áo.”
Chương Chi Vi đảo mắt: "Không cần, để cháu tự chọn.”
Cả căn phòng sáng sủa thoáng đãng, vô ngoài toàn là cây cối xanh rớt tươi tắn.
Chương Chi Vi chỉ mặc áo ngủ, vươn người uống cốc nước đường.
Hạt sen đã được người tao dùng tăm khêu bỏ nhân đắng, trộn cùng hạnh nhân và hạt khư khư ninh thành nước đường.
Mấy ngày trước cô đắm đuối món chè khoai y sĩ nấu cùng gừng già và đường phên vàng, đến giờ lại ko thích nữa.
Sự ham thích của thiếu nữ đến vội mà lên đường cũng vội, Lục Đình Trấn chiều chuộng cô, muốn gì cũng cho tới chứ nói gì đến một bát nước đường đỏ.
Ánh mặt trời chói chang, Chương Chi Vi ăn mấy miếng là hết một bát, vú Trần than vãn vãn ko ngớt rằng cô ko rời khỏi dáng cô công ty, Chương Chi Vi vệ sinh miệng: "Cháu có phải họ Lục đâu, rời khỏi ngoài cũng chẳng làm họ mất mặt.”
Cô lên đường tắm, cũng chẳng bận tâm đến chuyện lộ thân ái trước mặt vú Trần, xung quanh lên đường quẩn lại vô nhà chỉ có nhì người họ.
Vú Trần hoảng hốt cầm chiếc khăn tắm thô ráo bao lấy người cô, hết lời khuyên nhủ bảo: “Thì cũng phải giữ thể diện cho tới cậu chủ chứ.”
Cậu chủ mà vú Trần nói chính là Lục Đình Trấn, chủ nhân của căn nhà này.
Chương Chi Vi mệnh khổ, bố mẹ nguyên vẹn quán ở Phúc Kiến, sau này thiên cư thanh lịch Malaysia.
Vào những năm năm mươi sáu mươi, Đông Nam Á bài trừ người Hoa, bố mẹ cô lại vội vã dẫn cô bỏ trốn, dạt dẹo đến sống ở North Point, quận phía Đông đảo Hồng Kông.
Có điều, bố mẹ của cô ko chịu đựng được mà chết ở điểm này, hàng xóm nhà Chương Chi Vi thấy cô đáng thương nên đã nhận nuôi cô.
Lúc mới đầu người hàng xóm này thấy cô đói khát quá đáng thương mới fake cho tới cô miếng bánh, sau đó khi nhận bổng sẽ tiện tay mua sắm cho tới cô bộ váy, hoặc chiếc cặp sách… Mua mãi mua sắm mãi, chú ấy đã fake Chương Chi Vi đến trường lên đường học, nhận cô làm con cái gái của mình.
Người hàng xóm này ko có họ, người khác đều gọi chú ấy là “A Man”, cái thương hiệu này nghe chừng thì có vẻ khá nữ tính, tuy nhiên A Man lại là một người đàn ông thô kệch hàng thật giá thật.
Hồi nhỏ Chương Chi Vi bị người dùng phái nam cùng lớp giật đồ, ngồi bên trên đất khóc lóc, cũng là A Man lên đường tới, mỗi tay xách một đứa lên.
Kể từ ngày hôm đó, dù là bên trên đường hoặc ở vô trường cũng chẳng có ai dám bắt nạt Chương Chi Vi nữa.
Khi Chương Chi Vi học cấp nhì, A Man qua chuyện đời.
Đó là một chuyện ngoài ý muốn, A Man đỡ một phát súng cho tới ông chủ của chú ấy, trước khi chết ông chủ hỏi chú ấy còn việc gì ko yên ổn tâm, ông ấy sẽ thu xếp thay cho.
A Man mở lớn mắt, thở ko rời khỏi khá, vô miệng thì trào máu tươi tắn, lấy một khá nói với ông ấy rằng mình có một cô con cái gái, thương hiệu là Chương Chi Vi.
Ông chủ Lục con cái cháu thưa thớt, chỉ có một người đàn ông thương hiệu là Lục Đình Trấn.
A Man đã theo đòi ông chủ Lục gần chục năm, trung thành tận tụy, còn ko tiếc mạng sống cứu ông ấy.
Mối ân tình này, ông chủ Lục ko thể ko báo đáp.
Ông ấy là một người trọng nghĩa khí, sau đó đã đón Chương Chi Vi rời khỏi khỏi căn nhà cũ nát, coi cô là cô công ty của nhà họ Lục, cho tới cô lên đường học ở tu viện Maryknoll, ăn mặc lên đường lại cái gì cũng tốt nhất, nhằm cô sống cuộc sống vận hên phú quý.
Có điều vấn đề xưng hô khá loạn, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn cách nhau rộng lớn tám tuổi, ko đến chín tuổi tuy nhiên vẫn phải gọi anh một tiếng “chú Lục”.
Bởi vì lúc sinh thời A Man làm việc cho tới ông chủ Lục, gọi ông ấy một tiếng “bố già”*.
Khi qua chuyện đời, A Man được an táng một cách long trọng vẻ vang, người người đều biết ông chủ Lục trọng nghĩa khí, trọng ân tình.
Không tin? Thử nhìn Chương Chi Vi lúc này lên đường, ấy thế mà lại là cô cả nhà họ Lục cơ đấy.
*Từ gốc (老豆) vô tiếng Quảng dùng để gọi phụ vương.
Chương Chi Vi ko chịu mặc bộ váy mà vú Trần chọn, cô ko thích mấy thứ rườm rà này, chỉ mặc áo trắng váy trắng giày trắng.
Hôm ni gió lớn, cô đành phải khoác tăng chiếc áo len cardigan sáng màu vô tiếng càm ràm của vú Trần, vội vàng xuống lầu, bảo tài xế fake cô đến gặp Lục Đình Trấn.
Tài xế tươi tắn cười tán tụng chú cháu nhì người tình cảm thâm thúy, Chương Chi Vi chỉ nhìn rời khỏi ngoài cửa xe pháo, ko nói một lời.
Chú cháu tình cảm thâm thúy sắc? Nói rời khỏi thì cũng chẳng sai, tuy nhiên ko vững đã là cái “tình” bại, mà là “tình dục” thì đúng rộng lớn.
Biệt thự nhà họ Lục khiêm tốn kín đáo, tọa lạc tại một điểm thanh vắng, Chương Chi Vi và bà Lục - cũng chính là vợ của ông chủ Lục khá thân ái thiết, chỉ là thời điểm ngày hôm nay đối phương ko có nhà, nghe nói là lên đường coi phim.
Lại nghe người tao nói Lục Đình Trấn cũng ko có nhà, anh và ông chủ Lục đến doanh nghiệp, tức thì cả tách trà vô nhà cũng ko uống kết thúc.
Xem thêm: một lần gặp gỡ một đời bên anh
Chương Chi Vi ko gặp được người tuy nhiên cũng ko thất vọng.
Cô đội mũ cói, vào vườn hoa bầy nắng, ngủ một giấc, nghe thấy nhì con cái hầu đang được xì xào tám chuyện với nhau ở vô vườn hoa.
Thật là khéo, người được nói đến chính là cô, sự tồn tại lạ lùng nhất ở nhà họ Lục - Chương Chi Vi.
“...!Nghe nói ông chủ Lục tốt bụng nên mới giữ cô tao lại.” Một con cái hầu bĩu môi nói: “Tôi nghe vú Trương nói, bây giờ ông chủ Lục bắt Chương Chi Vi chuyển lên đường là vì sợ cô tao tạo nên chuyện gì đó với cậu chủ.”
Chương Chi Vi biết vú Trương, đó là người hầu nhiều năm ở vô gia đình này, thường xuyên sóc Lục Đình Trấn đến khi anh trưởng thành.
Quan hệ của Chương Chi Vi và bà tao ko tốt, nhì người đã cãi vã ko ít lần.
“Nghe nói cô ả bại nửa tối dụ dỗ cậu chủ, bị bà công ty bắt gặp.” Một người khác nói: "Bà công ty chỉ có một người đàn ông là cậu chủ, rồng lên đường với rồng, phượng lên đường với phượng, nhà họ Lục cũng chẳng có quy tắc lấy nhiều vợ, sao có thể chứa chấp cô tao.”
“Thế á, thế á?” Chương Chi Vi sấn lại gần, hỏi: “Có thật không?”
Đám người hầu một phen hú hồn, thấy cô có vẻ lạ mặt: "Cô là?”
Chương Chi Vi hạ giọng nói: “Vú Trương sai tôi qua chuyện phía trên.”
Dừng lại một thoáng, cô lại nói: “Vú Trương nói như vậy sao? Lần trước tôi nghe bà ấy nói với người khác, tôi còn tưởng là nói đùa cơ.”
Đám người hầu ko hề nghi ngại ngờ: "Không chỉ có mình vú Trương đâu, xem thêm La Chí lái xe pháo cho tới cậu chủ cũng nói Chương Chi Vi bị đuổi lên đường rồi.”
Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn nha, cô thương hiệu gì đấy?”
Một con cái hầu đáp: “Tôi thương hiệu là Tiểu Nguyệt.”
Lại chỉ thanh lịch người mặt mũi cạnh: "Nó thương hiệu là Trân Lệ, còn cô?”
Chương Chi Vi nhấc mũ xuống, mái tóc đen sì xõa tung, cô mỉm cười nói với nhì con cái hầu: “Tôi là Chương Chi Vi.”
Trong ánh mắt kinh hãi của nhì con cái hầu, Chương Chi Vi cầm mũ, xoay người bỏ lên đường.
Đây ko phải lần đầu tiên Chương Chi Vi nghe thấy những chuyện như này từ miệng của đám người bại.
Chương Chi Vi đã sống ở nhà họ Lục được mấy năm, tháng trước đột nhiên phải chuyển lên đường, sống ở căn nhà mà Lục Đình Trấn mua sắm, vợ chồng ông chủ Lục còn fake một người qua chuyện cho tới cô sai sử; Còn Lục Đình Trấn đã lên đường Ma Cao tức thì sau hôm ấy, lên đường một mạch cả tháng trời.
Một cô con cái gái đang được được sống sung sướng, đột nhiên lại bị thể hiện mặt mũi ngoài, cộng tăng bây giờ cô đã thành niên, tuổi xuân như hoa, Lục Đình Trấn lại là thanh niên độc thân ái ko vợ.
Tuy gọi nhau là chú cháu, tuy nhiên từ lâu đã có một số người thêu dệt nên vô số lời đồn đại phung phí đường.
Có người xì xào bàn tán rằng Chương Chi Vi dụ dỗ ko trở thành còn bị Lục Đình Trấn chán ghét đuổi lên đường, có người tận mắt coi thấy.
Rốt cuộc chuyện này có phải là thật hoặc không?
Chẳng ai biết được.
Chỉ có nhì con cái hầu bị dọa đến mức ôm chầm lấy nhau, run rẩy lên cầm cập, thấp thỏm bất an, chỉ sợ Chương Chi Vi mách lên bên trên đuổi bọn họ rời khỏi ngủ ngoài đường.
Sau khi chuyển lên đường vào tháng trước, Chương Chi Vi ko qua chuyện phía trên lần nào nữa, ai mà biết thời điểm ngày hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn ko có dáng vẻ hung hãn như vô lời đồn mà trái lại tương tự một cô bé hồn nhiên thơ ngây rộng lớn, xung quanh người toát lên khí chất thanh thuần vô trẻo, mộc mạc lại lanh lợi, ko hề diêm dúa như vú Trương nói.
Thấp thỏm ngóng đợi đến tối, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đến.
Chương Chi Vi đã đứng ở ngoài cổng từ sớm, gió thổi lạnh cả chân.
Cô teo người ôm chặt nhì vai, buổi chiều mới ăn một bát nước hạt sen, cơm trắng tối còn ko ăn chỉ vì đợi Lục Đình Trấn về nhà.
Chiếc Rolls-Royce màu đen sì từ từ tiến vào, Chương Chi Vi nhận rời khỏi xe pháo của Lục Đình Trấn, cô đứng bên trên bãi cỏ, gió tối khiến vạt áo khoác sáng màu của cô cất cánh cất cánh, cô nhìn đăm đăm vào chiếc xe pháo ko chớp mắt lấy một lần.
Có người khom người mở cửa xe pháo phía sau, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt bước xuống xe pháo, dáng dấp cao lớn, thon gầy.
Ánh trăng tối ni nhạt nhòa, chỉ có song mắt anh ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, Chương Chi Vi đã chạy về phía anh, tươi tắn cười chào anh: “Chú Lục!”
Cô ko dám sà vào lòng anh, chỉ đứng cách anh tía bước.
Ánh mắt của Lục Đình Trấn cuối cùng cũng để bên trên người cô, hỏi: “Xem quà chưa? Có thích không?”
Chương Chi Vi hỏi: “Quà ư?”
“Buổi chiều đã sai người fake đến chỗ vú Trần - Cháu ko về nhà sao?” Lục Đình Trấn nhìn cô: "Đợi cả buổi chiều à?”
“Vâng.” Chương Chi Vi nói: "Cháu nghe vú Trần nói chú đã về, ngóng ngóng chú mãi đấy!”
Lục Đình Trấn thở dài: "Chú đã bảo là chú sẽ đến thăm hỏi cháu mà.”
Chương Chi Vi phủ bước theo đòi anh: "Nhưng cháu muốn gặp chú sớm rộng lớn xíu thôi mà.”
Lục Đình Trấn ko nói gì nữa, bữa tối đã được chuẩn bị kết thúc từ lâu.
Bà Lục ăn kết thúc đã lên đường ngủ, ông chủ Lục có chuyện muốn nói với Lục Đình Trấn.
Ăn cơm trắng kết thúc, Lục Đình Trấn lên đường gặp ông ấy, chỉ có một mình Chương Chi Vi chậm rãi ăn bánh kem ngàn tầng, xuýt xoa tán tụng ngợi: “Vú Trương, tài nghệ của bác Vương càng ngày càng tốt nhỉ.”
Vú Trương cúi người rót sữa, mỉm cười nhắc nhở cô: “Cô công ty, cô quên rồi sao, bác Vương đã ko còn làm việc ở phía trên nữa rồi.”
Sau sống lưng bà tao, con cái hầu Trân Lệ đang được bê một lọ hoa bách hợp lớn vật vã, hồn vía để lên mây, mấy lần suýt cắm hoa bách hợp rời khỏi khỏi lọ hoa.
Chương Chi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Cháu nhớ rời khỏi rồi, có phải bác Vương bị cắt lưỡi vì đơm để về người khác không?”
Vú Trương vẫn ko đổi sắc mặt: “Tôi thì lại nghe nói là vì bại bạc.”
Chương Chi Vi lắc đầu, bỏ dĩa xuống: "Giống nhau cả, bại bạc phải chặt ngón tay hoặc chặt tay, còn đơm để, nói xấu người khác cũng đáng bị cắt lưỡi.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, vú Trương giật nảy mình, tảo lại nhìn thấy con cái hầu Trân Lệ đang được nhìn trân trân vào lọ hoa thủy tinh anh đã vỡ nát, mặt xám như tro tàn.
Trên sàn nhà vương vãi vãi mảnh vỡ, nước chảy lênh láng, hoa bách hợp dập gãy, tung tóe bên trên đất coi vô nằm trong tính phức tạp.
Vú Trương hạ giọng dạy dỗ con cái hầu thủ công vụng về này, mới nói được mấy câu thì Lục Đình Trấn đã lên đường tới.
Anh cởi áo vest, vắt lên cánh tay, nhìn thấy đống tính phức tạp này cũng ko nổi giận, nói với vú Trương: “Chỉ vỡ cái lọ hoa thôi mà, dạy bảo mấy câu là được rồi, chẳng sao cả.
Có điều vú Trương à, bà là người cũ ở vô nhà, nếu đã nhận mấy đứa hầu nhỏ tuổi này thì phải biết lối dạy dỗ cẩn thận.”
Vú Trương cúi đầu: "Tôi hiểu biết rồi thưa cậu chủ.”
Lục Đình Trấn cũng ko nói nhiều, xoay người gọi Chương Chi Vi: "Đi, về nhà.”
Vú Trương càng cúi đầu thấp rộng lớn.
Chương Chi Vi đứng dậy, cô ghét thời tiết nóng bức nên đã cởi chiếc áo len cardigan mà vú Trần nhất quyết bắt cô mặc, bây giờ ko biết đã để ở chỗ nào.
Nghĩ lại cũng chỉ là một cái áo, cô vội đuổi theo đòi bước chân của Lục Đình Trấn, rời khỏi khỏi nhà họ Lục.
Ánh trăng mung lung, Lục Đình Trấn giở áo vest của mình rời khỏi, khoác lên vai cô rồi khép chặt vạt áo.
Xem thêm: toàn mạng đều là fan cp của tôi với ảnh đế
Lục Đình Trấn có dáng người cao lớn, tức thì cả áo vest cũng lớn, thoáng chốc đã phủ kín người Chương Chi Vi.
Anh bình thản nói: “Áo ngực cũng ko mặc, còn rời khỏi thể thống gì.”
Chương Chi Vi tựa đầu lên vai anh, Lục Đình Trấn ko đẩy rời khỏi.
Cô áp má vào cánh tay anh, dụi mấy cái, nhắm mắt nói bằng giọng êm ắng ái: “Lần trước chú Lục xé mất cái áo ngực duy nhất của cháu rồi, bảo cháu mặc kiểu gì đây?”.
Bình luận